Cô Trung Dương:
Cô xin sám hối vì thời gian sau khi đã vào GIÁC NGỘ TÂM NGUỒN, cô chưa nắm chắc pháp, hiểu mông lung, nên cũng đã lơ là việc thực hành. Mãi sau này đến K36 này, tự nhiên cô học và nghe lại thì thấy hiểu rõ hơn, dễ hành pháp, thẩm thấu rất nhiều so với trước đây và đã tin tưởng vào pháp. Hồi trước đây cô rất nhút nhát, ít bày tỏ suy nghĩ cảm xúc của chính mình, hay nghĩ cho người khác quá nhiều, cứ làm vui lòng người khác mặc dù rằng lúc đó thực sự trong lòng mình không hề vui khi làm việc đó. Giờ cô nhận ra trước khi mình làm cho người khác vui, mình phải có sự an lạc cho chính mình đã, thế nên cô biết quay về chăm sóc bản thân mình tốt hơn, biết thương mình, biết yêu mọi thứ gần gũi quanh mình, yêu lá cây, yêu tiếng chim hót, yêu không khí mình hít thở… Ai cũng nói là cô Dương dạo này sao thay đổi nhiều quá. Mình dành nhiều thời gian cho chính mình hơn, cô nhận ra yêu bản thân là điều rất tự nhiên, có cần phải là tốn kém gì mới gọi là yêu bản thân. Nhân đây cô cũng thật lòng chia sẻ 1 dính mắc trước đây mà sau này nó cũng thành rào cản cho mình, là cô hay tính toán lý trí trước khi mình cho đi, khi cho đi phải nghĩ trước rằng mình có nhận lại được gì sau đó không… Sau này mình nhận ra chỗ này và được chuyển hoá. Sáng nay mình có chia sẻ 50 nghìn để Sa đi chợ mua Ổi mời mọi người, dù số tiền không là bao nhưng mình trao bằng cả tấm lòng và tình yêu thương thực sự, không phải nói để kể công nhưng mình muốn chia sẻ cảm xúc của mình khi mình trao đi mà không tính toán, thì trong lòng mình thấy vui lắm mọi người. Ngày xưa, cô cũng hay bỏ bì thư để cúng dường cho các Thầy ở Chùa, cũng nghĩ là làm vậy để cho mình có phước… nhưng sau này mình mới mình nhận ra mình cúng dường là về mặt hình thức, nhưng mà sâu xa là để được lợi cho mình, vậy thì cuối cùng cũng chẳng có phước. Giờ mình nhận ra, cứ yêu thương thì mọi thứ sẽ tự nhiên đến. Càng về sau này cô nhận thấy mình thọ nhận được nhiều lắm. Trong gia đình, cô là người thay đổi. Giờ cô biết yêu thương không mong cầu, chồng cô vẫn thế không thay đổi, nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc lắm. Cô cứ nhận biết phân mảnh ấy đang lựa chọn trải nghiệm như vậy, mình quay về lo cho hành trình của mình cho tốt thôi. Cô có 1 khó khăn là chăm sóc cháu nhỏ 3 tuổi thay cho con gái đã qua đời, cháu bé đã có ý chí của cháu mà nhiều khi mình nói cháu không nghe, mình không thể nào ép cháu nghe theo ý mình, nên nhiều lúc chăm cháu dạy cháu mình thấy khó khăn thế, những lúc thế mình biết định Nguồn cháu và giao phó cho Nguồn, lòng cô thấy nhẹ và thanh thản. Ngày trước cô cũng học rồi nhưng cô không biết cách định Nguồn là gì, có hiện tướng tới thì mình vẫn đơ ra, lúc ấy học nhiều mà không thấy chạm. Đến sau này cô mới biết thế nào là hành pháp, thế nào là Định trong Nguồn.
Hôm qua cô cũng có trải nghiệm hành Phương Pháp khi cô đau răng, cô nhận biết phân mảnh Dương này đang trải nghiệm đau răng và ngắm nhìn bạn ấy trong yêu thương thì hiện tướng đau răng đã không còn chỉ sau vài phút. Tâm cô đã có nhiều thay đổi. Trước đây cô hay chấp rất nhiều thứ, nhưng chừ đã xả bỏ được nhiều. Trước mình làm gì cũng sợ người ta nhìn, người ta nói, sống hình thức bên ngoài mà chất lượng bên trong không có. Rất cảm ơn em Sa vì luôn đồng hành với chị, trước đây có chuyện gì cũng gọi cho Sa, rồi Sa cũng hay gọi hỏi thăm và hối thúc mình việc dấn thân, có thời gian Sa cứ đt liên tục khiến mình bực. Đến sau này tầm 1 tháng khi 2 chị em không tương tác nữa, không có đồng hành nữa, mình phải tự lực bơi thì lúc đó mình đã nhận ra nhiều thứ và tự thôi thúc, biết chiêm nghiệm, trân quý pháp.
Thực lòng mình nghĩ rằng nếu mình đồng hành mà người ta chưa mở tâm thì không nên thúc ép họ, người ta dễ thấy khó chịu, khi Sa không thúc mình nữa thì tự nhiên 1 ngày đó mình xuống nhà Sa đề xuất nhờ Sa đăng kí giúp cho mình học lại khóa 7 ngày. Biết ơn Sa, Sa như 1 người bạn, có gì cũng sẻ chia, thấu hiểu nhau trong cuộc sống.
Chị My:
Mọi người thấy đó, thực ra là do mình chưa thực sự dấn thân nên mình mới chưa chạm được.
Phương Pháp JiNi trao đã đầy đủ tất cả những gì chúng ta cần, giúp chuyển hoá và thay đổi từ tinh thần bên trong đến vật chất. Thực ra thời gian đầu do năng lượng của mình còn tạp nên cô thấy chưa chạm, nhưng mình cứ kiên trì. PP hiệu chỉnh sẽ giúp mình chuyển hoá, như mình quét rác, nhà nhiều rác thì mình quét 1 lần chưa sạch được, mà mình cần quét nhiều lần. Lâu dần mình sẽ chạm đến được cái tinh tuý.
Cuộc sống này, ai cũng muốn được tự do, được thấu hiểu và thương yêu. Mình cần điều đó cho mình, thì mình cũng hãy cho người khác được điều đó. Phương pháp JiNi trao cho chúng ta có sự tôn trọng quyền tự do chọn lựa trong đó. Những pp khác có thể áp đặt chúng ta phải như này như kìa, phải ăn chay phải đủ thứ. Mà ở hành trình này, chúng ta được sự tự do, được hướng dẫn cách để mở rộng dung lượng trái tim yêu thương của mình để thấu hiểu, yêu thương người khác. Nhờ có điều đó, mình mới có thể đi trên hành trình mới lâu dài được. Nếu đi trên 1 hành trình, mà có quá nhiều những khuôn phép, áp lực phải như này như kia, lập trình sáng trưa chiều tối, …thì mình sẽ khó mà đi được lâu dài, và như vậy bản thân mình cũng khó mà thay đổi được. Hoặc mình cứ nhìn theo thực chứng của bạn mình rồi tự so sánh bản thân, thì như vậy cũng sẽ tự làm khó cho bản thân, hành trình này chỉ cần mỗi người chúng ta tự mình biết rằng mình đã tốt hơn so với ngày hôm qua của chính mình là được.
Mình yêu thương người khác thì hãy trao cho người khác sự tự do. Chị Sa vì sợ cô Dương tuột khỏi hành trình này, sợ cô trôi lăn nên mới sốt ruột như thế… Nhưng điều đó tác dụng ngược, làm cho cô bị bực, thực ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu lý do tại sao khiến họ không thể tu tập được, tại vì có quá nhiều áp lực cuộc sống làm mình không tu tập nổi. Nhưng chúng ta hãy nhớ rằng, càng khó khăn ngoài cuộc sống thì mình càng đi vào đây, chính nơi này tiếp thêm sức mạnh và năng lượng cho mình vững vàng hơn để quay trở về với cuộc sống ngoài kia.
Thế rồi, khi mình không còn sân si nữa thì thật sự rất tuyệt vời – cuối cùng mình nhận được yêu thương. Như lúc trước là cãi nhau ngay, sân si, đố kị, đúng sai. Thế nhưng mình lùi về một chút, bao dung một chút thì mình không hề mất, mình lại được lại tất cả. Với gia đình, với bạn bè, có nhiều hiện tướng xảy ra không như ý. Nhờ mình tu tập mà giữ được bình tĩnh; mình an yên, mình nhìn mọi thứ như nó đã là thì mình bắt đầu không phán xét, không tranh đua nữa. Mình không cần đúng sai nữa, mà mình coi đó là những động lực để mình tốt hơn. Tự nhiên mình hấp dẫn những điều tốt vì mình đã gieo những điều tốt. Đây chính là cái phát khởi cho mình tâm tốt hơn để mình tu tập tinh tấn hơn.